tôi có người tình bỏ lại

người tình. Sợ không dám ngủ một mình, tôi qua phòng chị dâu ngủ nhờ, để rồi giật mình khi thấy bàn tay lạ sờ soạng trong đêm. Sau ly hôn chị dâu một mình bỏ đi xa, qua 2 năm chị về đưa cho anh tôi 500 triệu rồi tiết lộ một bí mật động trời. Đến nhà bạn gái Nơi đó, có người ấy luôn lặng lẽ đứng chờ đợi cô. Nam Phong đến rồi. 5. Con đường đến bên em. Tác giả: Giải Tổng. Thể loại: Truyện ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Đô thị tình duyên. Số chương: 64 chương + 3 Đoạn kết + 1PN. Từ chương 1 - 40: Mốc dịch Người tình luôn nói với tôi như vậy mỗi khi tôi yêu cầu anh bỏ vợ để chúng tôi có thể đường đường chính chính đến bên nhau. Tại sao? Chuyện lạ; Hài hước; Clip hay; Trắc nghiệm; Game. Game online; Cosplay; eSport; Tôi nhiều lần hỏi anh về chuyện anh tính khi nào bỏ vợ để đến với tôi, nhưng câu trả lời của anh luôn là "chưa phải lúc". Các lý do khi thì là vì tình hình tài chính hai vợ chồng anh phức tạp, khi thì là vợ anh hiện giờ không được khỏe, lúc lại là đang covid nên làm Nhưng tôi hiểu vị trí của mình ở đâu, tiểu tam thì không có quyền đòi hỏi, nên tôi im lặng khi anh đưa ra lựa chọn. Thế mà mới cắt đứt được một tuần, anh chủ động liên lạc lại, nói nhớ tôi, thương tôi, yêu tôi, nói mọi thứ thuộc về tôi đã ngấm vào máu anh Schwuler Mann Sucht Frau Zum Heiraten. Đối với tôi bây giờ, yêu đương với anh không khác gì một chuyện qua đường, dù trước đây, khi bị cấm cản, tôi lại tưởng mình yêu chết đi sống lại, nằng nặc muốn giữ anh. Nói thì có thể nhiều người không tin, nhưng tôi chưa bao giờ và sẽ không bao giờ muốn anh ấy bỏ vợ cả, dù tôi là một tiểu tam. Tôi cảm thấy sống như thế này rất tốt, yêu nhau thì cứ yêu thôi, không ràng buộc, không trách nhiệm, không phải quan hệ nhìn ngó mặt ai trong người thân họ hàng hai bên, nhớ nhau thì tìm đến với nhau, nói lời yêu thương, chiều chuộng thỏa mãn nhau, dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất, an ủi nhau những lúc vui buồn. Tôi không phải người dựa dẫm tài chính nên không yêu cầu anh phải có trách nhiệm gì với tôi. Thi thoảng anh chuyển khoản cho tôi 5-10 triệu để chi tiêu thêm, tôi vẫn nhận, nhưng tôi không biến đó thành việc định kỳ hay vòi vĩnh anh phải chi cái gì cho tôi. Tôi ở bên anh, phần nhiều vì cảm giác thoải mái của một cuộc yêu đương không ràng buộc mang lại. Tới khi vợ anh biết chuyện, chị ấy làm mọi cách yêu cầu anh phải bỏ tôi. Anh đã năn nỉ cầu xin vợ tha thứ, hứa với chị ấy là sẽ chia tay tôi, làm tim tôi đau khổ, nhớ nhung, oán trách anh đến quặn thắt lòng. Nhưng tôi hiểu vị trí của mình ở đâu, tiểu tam thì không có quyền đòi hỏi, nên tôi im lặng khi anh đưa ra lựa chọn. Thế mà mới cắt đứt được một tuần, anh chủ động liên lạc lại, nói nhớ tôi, thương tôi, yêu tôi, nói mọi thứ thuộc về tôi đã ngấm vào máu anh khiến anh không thể nào quên được. Chúng tôi lại lén lút yêu đương trong khi vợ anh thì nghĩ rằng chuyện này đã kết thúc. Càng bị ngăn cấm lại càng cuốn. Lần thứ hai chị ấy phát hiện, chuyện rùm beng sang đến tận bố mẹ, gia đình. Chị ấy họp gia đình nội ngoại, đưa đơn ly hôn, đến gặp cả bố mẹ tôi để nói với họ rằng họ đã nuôi dạy một cô con gái xuất sắc quá, nên chị đành nhường chồng của chị cho tôi. Bố mẹ tôi sốc nặng, bố cảm thấy không còn lỗ nẻ nào mà chui. Tôi bắt đầu cảm thấy tình yêu với anh thật phiền phức, oán trách anh không thể bảo vệ được tôi. Trong khi tôi bắt đầu muốn ngãng ra thì anh lại thực hiện một cuộc cách mạng, anh nói với vợ là anh yêu tôi và không thể bỏ tôi. Đến lần thứ ba, thứ tư, thứ năm chị ấy phát hiện ra anh vẫn qua lại chỗ tôi thì anh càng ngả bài, nói muốn hai người ly dị. Có đợt anh bỏ sang căn hộ của tôi ở cả đêm, rồi mấy ngày liền không về nhà. Vợ anh bắt đầu yếu thế vì có bài gì chị ấy cũng giở ra dùng hết rồi, trong khi anh bây giờ như kẻ cùng đường muốn quậy, ngang ngược đòi vợ xúc tiến việc ly hôn. Nếu họ ly hôn, tôi lại phải trở thành một bà vợ ư? Vợ của một người đàn ông như vậy ư? Không đời nào. Anh vui sướng nói với tôi là vợ đã đồng ý ly hôn, tài sản anh có thể phải chịu thua thiệt một chút nhưng vợ anh sẽ nuôi hai đứa con và anh chỉ việc chu cấp cho chúng, cuối cùng anh có thể lấy tôi rồi. Nhưng anh không biết rằng, tôi nào có muốn lấy anh và đang có kế hoạch rời đi. Người đàn ông này có thật sự yêu tôi không? Nếu tôi không cưới anh có phải là tôi quá tàn nhẫn hay anh đáng phải chịu như vậy? Theo Dân Trí Giật được chồng tiểu tam đắc ý, chính thất đăng đàn tỏ rõ thắng thua Làm người thứ ba có thể là nỗi ê chề muốn giấu với không ít người nhưng nhiều tiểu tam thời này lại xem việc giật chồng là điều đáng tự hào, còn ngang ngược tấn công, chọc cho vợ người tình đau khổ. 10 năm trước, tôi có một mối tình vụng trộm với người đàn ông có vợ. Nhưng khi ấy tôi hiểu rằng, anh sẽ không bỏ vợ để đến với tôi, dù bất cứ khi nào gặp tôi anh cũng nói xấu vợ, phàn nàn về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình. Tôi còn trẻ, không muốn chờ đợi, không thể lãng phí tuổi thanh xuân vào một mối quan hệ như vậy, nên những gì tôi làm khi đó là quyết định rời bỏ. Tôi đi lấy chồng, tiếp tục cuộc sống riêng của mình mà không có anh. Chồng tôi là người tốt. Hôn nhân của tôi ban đầu cũng ổn, nhưng trái tim tôi không quên được người đàn ông cũ. Tôi luôn yêu anh ấy nên điều đó làm ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng. Tôi thấy chồng mình không bằng người đàn ông kia. Tôi biết không nên so sánh, rất cố gắng để tránh việc so sánh, nhưng rốt cuộc là động chuyện gì dù nhỏ nhặt nhất cũng lại khiến tôi nghĩ đến người đàn ông đã có vợ kia và so sánh với chồng mình, kiểu "nếu là anh ấy ngày đó, anh ấy đã làm thế này, thế kia…". Tôi hay bị thất vọng vì chồng. Những điều đó, bây giờ nhìn lại, tôi có thể thấy rằng không phải vì chồng tôi làm không tốt, mà chẳng qua vì anh ấy đã làm theo cách không giống với người kia. Chúng tôi phải ly hôn, cả hai đều cam tâm tình nguyện bởi đó là kết thúc cuối cùng nên có của một mối quan hệ ngày càng trở nên nhạt nhẽo. Chồng tôi không sống nổi cảnh đồng sàng dị mộng, tôi cũng không thể kìm lòng mà không nói thẳng về người đàn ông cũ trong lòng tôi. Chồng tôi thảo đơn ly hôn và ký ngay lập tức mà không tranh cãi thêm bất cứ điều gì, nhưng tôi biết sĩ diện đàn ông của anh ấy đã tổn thương sâu sắc. Sau khi tôi ly hôn, người đàn ông cũ tìm cách xuất hiện. Và cách đây vài tháng, tôi lại ngoại tình với anh. Tôi nghĩ rằng 10 năm đi qua rồi lẽ ra mọi chuyện sẽ phải khác, anh có lẽ cũng đã biết đối với anh tôi có vị trí như thế nào, có lẽ anh cần tôi nên mới nối lại quan hệ trước kia. Tôi nhiều lần hỏi anh về chuyện anh tính khi nào bỏ vợ để đến với tôi, nhưng câu trả lời của anh luôn là "chưa phải lúc". Các lý do khi thì là vì tình hình tài chính hai vợ chồng anh phức tạp, khi thì là vợ anh hiện giờ không được khỏe, lúc lại là đang covid nên làm ăn rất khó khăn, vợ chồng bây giờ mà chia tay thì ảnh hưởng vốn liếng… Tôi tin rằng anh có yêu tôi và muốn ở bên tôi, nhưng tôi không muốn sống trong tình trạng như thế này. Tôi có biết một chút về vợ anh, người lạnh lùng, khó tính, nên tôi nghĩ những gì anh kể về vợ là đúng. Nhưng tôi không hiểu sao anh không thể dứt điểm mọi chuyện để chúng tôi có thể bên nhau? Trả lời của chuyên gia Bạn thân mến, Nếu bạn muốn một câu trả lời thật lòng, thì tôi nghĩ rằng người đàn ông này sẽ không bao giờ bỏ vợ để dứt điểm đến với bạn. Tại sao anh ta phải từ bỏ cuộc sống thoải mái bây giờ, tài chính ổn định, chuyện làm ăn ổn định, có vợ, có gia đình ở nhà trong khi ra ngoài vẫn có luôn cả bạn? Nếu có ý định bỏ vợ, anh ta đã bỏ rồi. Sự thật là bạn không biết gì về đời sống hôn nhân của người tình, cũng không biết rõ vợ anh ta thế nào, tất cả chỉ là bạn nghe từ anh ta và rất có thể, anh ta chỉ nói những điều bạn muốn nghe, trong khi vẫn đang sống vui vẻ trong cuộc hôn nhân hoàn hảo với sự sắp đặt như hiện tại. Lời khuyên của tôi là bạn nên cắt đứt liên lạc với người đàn ông này để tập trung vào bản thân bạn, bạn định sẽ sống thế nào khi không có anh ta. Việc bạn ly hôn chồng thật đáng tiếc, nhưng cũng sẽ là việc nên làm nếu bạn không thể có cảm giác yêu. Lùi lại một bước để nắm giữ cuộc đời mình, tương lai của mình, và kết thúc tình trạng hiện thời và tìm cho mình người đàn ông phù hợp, xứng đáng hơn, bạn nhé. Theo Mirror/Dân Trí 'Một đứa con dâu tốt cũng không bằng một đứa con dâu có tiền' Sáng sớm, chồng tôi bảo "Tối qua mẹ ốm, ho suốt đêm, em xem có thể xin nghỉ đưa mẹ đến viện khám được không? Anh lái xe không có người thay, sợ họ không cho nghỉ". Tâm sự Thứ ba, 13/4/2021, 1040 GMT+7 Tôi là nữ, 26 tuổi, quen nhiều người nhưng chưa có mối tình chính thức. Người nào cũng chỉ được một thời gian ngắn là họ từ bỏ, không một lời giải thích, trừ một anh cách đây 4 năm có nói lý do là không rung đây tôi quen một anh trên mạng, cứ đòi về nhà tôi để nói chuyện với bố mẹ về chuyện cưới xin. Sau khi về nhà tôi được hai ngày, anh ấy 'mất tích', gọi điện không nghe, tôi cũng không hiểu lý do gì người từng thành công trong tình yêu và hơn hẳn là đã kết hôn cho tôi hỏi, bí kíp để nuôi dưỡng tình yêu là gì? Cứ kiểu này chẳng biết bao giờ tôi mới lấy chồng được. Tôi nghĩ có thể duyên số chưa tới, cũng đi coi bói thì thầy bảo ngoài 30 tuổi mới có chồng, nếu đúng vậy chắc 29 tuổi tôi mới có người yêu hay sao?ThưĐộc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc Trả lại cho thành phố những ngày rong chơi đây đó Trả lại người tình nhiều mơ ước ảo huyền Tôi xa lìa thành phố không ngại ngần ưu tư Dù đã hơn một lần nhung nhớ Trước mặt tôi là nắng nắng để lưa thưa trên áo Trước mặt là rừng rừng không lối mịt mùBao ân tình ngày đó bây giờ đành buông trôi Theo tháng năm héo mòn tuổi đời Tình yêu khổ đau đã nhiều Chất chồng nỗi buồn từng giọt đắng men cay Đến nay mới biết sống cơ hàn Bạn bè người yêu xa ta Trả lại em tình ái hỡi người tôi yêu tôi mến Đã một lần buồn thì thôi cũng đã nhiều Phong sương đời còn lắm ước hẹn thành mong manh Nên nín câm những lời giã từ. Tôi từng có gia đình hạnh phúc với người vợ hiền. Không may vợ tôi ra đi mãi mãi vì căn bệnh hiểm nghèo khi sắp sinh đứa con đầu lòng. Nỗi đau dường như không gì diễn tả nổi đã theo tôi suốt một thời gian vô tình gặp Hà, người bạn gái hiện tại trong công việc. Lúc đầu chỉ là xã giao thông thường, rồi trở nên thân hơn. Hà đã có gia đình và một con trai nhỏ. Chồng Hà rất khá giả, thương con nhưng gia trưởng và cục cằn. Hà nhiều lần khóc với tôi về sự ngột ngạt trong cuộc sống gia đình nơi Hà không có tiếng nói trong mọi việc và sự cô đơn khi không bao giờ được chồng hỏi han quan tâm kể cả khi ốm đau. Thêm việc chồng Hà có cặp bồ với người phụ nữ khác. Tôi lúc đầu chỉ là thương cảm cho hoàn cảnh của Hà, rồi dần dần tình cảm ấy đã lớn lên. Hà chủ động và tôi cũng không cưỡng lại quan hệ của chúng tôi bị phát hiện. Chồng Hà lồng lộn như con thú bị thương, đánh và đuổi cô ấy ra khỏi nhà. Hà mang theo cả con đi. Trong thời gian căng thẳng đó tôi luôn bên Hà chăm sóc cô ấy và cháu bé vì cô ấy rất suy sụp. Rõ ràng là tôi cũng phải chịu trách nhiệm về việc này. Khi Hà bình tĩnh lại, tôi nói rõ với cô ấy rằng tôi thật sự yêu Hà và nếu cô ấy không còn tình cảm với chồng nữa thì hãy ly dị để chúng tôi đến với nhau danh chính ngôn thuận. Tôi cũng mong chúng tôi sẽ được nuôi con riêng của cô ấy. Hà nói hãy cho cô ấy thời ngày sau giờ làm, tôi đến chỗ Hà. Chúng tôi cùng đi đón em bé, đi chợ mua đồ ăn, rồi về nhà. Tôi giúp Hà mọi việc từ nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, cho em bé ăn, chơi với em bé cho Hà có thời gian tắm rửa và nghỉ ngơi. Khi hai mẹ con ốm tôi chạy ngược chạy xuôi từ chỗ làm đến bệnh viện. Em bé rất quấn tôi vì có lẽ tính tôi nhẹ nhàng và chiều trẻ con nên cháu có lẽ vì tôi đã trải qua nỗi đau mất con nên toàn bộ tình cảm của người cha tôi dành hết cho cháu. Bố ruột cháu vốn cũng thương cháu, nhưng có lẽ tính anh ta cục và hay quát mắng nên cháu sợ không dám gần gũi nhiều. Tóm lại ba chúng tôi sống như một gia đình hạnh phúc thực sự, ngoài điều vướng mắc là Hà và chồng vẫn chưa dứt Hà sau khi giận dữ một thời gian rồi cũng nguôi ngoai. Dạo này anh thỉnh thoảng đến thăm con sau một thời gian bỏ bẵng. Hà thường sắp xếp để mỗi khi chồng đến thì tôi không có mặt ở đó. Tôi cũng không muốn có xung đột trước mặt cháu bé nên tạm lánh đi. Chồng Hà không biết là tôi thường xuyên đến đó, nhưng cũng đoán là chúng tôi vẫn liên lạc với nhau. Mỗi lần gặp nhau chồng hay chửi Hà ngu nên mới bị trai lừa, rằng khi nào nó chán mày thì sẽ đá đít mày cho mày thấy nhục nhã như thế đã nhiều lần nói với Hà, nếu em xác định đến với tôi, tôi sẽ hẹn gặp mặt trực tiếp chồng Hà để nói rõ quan điểm rằng tôi và Hà yêu thương nhau thực sự và nếu hai vợ chồng ly dị tôi sẽ cưới Hà và chăm sóc cho cháu bé như con tôi. Hà gạt đi và nói rằng làm như thế chỉ khiến anh ta tức giận thêm và không có ích gì vì anh ta rất bảo thủ và thô tôi nhận thấy chồng Hà dù thô lỗ và cục cằn nhưng anh ta vẫn thương con cho dù anh ta không thể nhẹ nhàng dỗ dành con. Và sự tức giận của anh ta dành cho Hà cũng là dễ hiểu vì đàn ông không ai có thể chịu đựng được khi vợ có người khác. Số lần anh ấy đến thăm con nhiều hơn và nói chuyện với Hà cũng tử tế hơn, tuy vẫn chửi mắng dằn vặt Hà vì lỗi lầm của cô ấy. Dần dần đứa con và sự tác động của hai bên gia đình đã làm tình hình hai vợ chồng họ sáng sủa hơn. Họ thỉnh thoảng cùng nhau đưa con đi ăn, về thăm ông bà, mặc dù những lần gặp gỡ thường kết thúc bằng cãi thật sự yêu nên nhìn thấy họ gần gũi tôi cũng buồn và ghen. Nhưng suy nghĩ nhiều rồi tôi cũng biết nên tôn trọng sự lựa chọn của Hà, miễn là cô ấy hạnh phúc và cháu bé được chăm sóc. Có điều là Hà chẳng bao giờ đưa ra một quyết định gì. Cô ấy đưa con đi chơi với chồng cũ rồi đến khi hai vợ chồng cãi vã dằn vặt nhau thì cô ấy lại về than thở với tôi rằng cô ấy không thể sống với người như cố nén buồn, phân tích cho Hà thấy, bản chất chồng Hà vốn là người cộc cằn và thêm vào đó nỗi đau bị vợ phản bội, không thể yêu cầu anh ấy nhẹ nhàng tình cảm với vợ ngay được. Nhưng anh ấy thương con và xem ra đang có thiện chí hàn gắn lại tình cảm vợ chồng. Nếu Hà quyết định quay lại với chồng, hãy kiên trì chứng minh sự hồi để làm được, chúng tôi buộc phải chia tay, để Hà toàn tâm toàn ý bồi đắp tình cảm gia đình. Nghe nói đến đây, Hà đã khóc lóc rồi dằn vặt tôi "Có phải đến lúc anh chán tôi rồi nên muốn tôi quay lại với chồng để anh rảnh nợ”. Tôi nói “Anh yêu em và đã nhiều lần nói với em anh muốn cưới em và lo cho hai mẹ con, nhưng em phải là người quyết định sẽ làm gì, đến với anh hay quay lại với chồng. Một khi em đã quyết định thì phải dứt khoát và có trách nhiệm với quyết định của mình”.Cũng vì Hà không hiểu hay cố tình không hiểu nên chúng tôi cãi vã ngày càng nhiều, mặc dù vậy tôi vẫn đến thường xuyên để giúp Hà vì tôi nghĩ phụ nữ sống một mình vừa đi làm vừa nuôi con nhỏ thì thật không dễ dàng. Tôi chỉ cảm thấy ngao ngán vì thời gian cứ trôi đi mà Hà chẳng dứt khoát, cô ấy cứ chạy đi chạy lại giữa hai người đàn ông, một người là bố của con cô ấy, và một người là người tình là tôi tận tình chăm sóc mẹ con cô ấy bất cứ lúc nào cô ấy cần đến. Nhiều khi ức chế quá tôi quyết định chia tay không gặp nữa thì Hà lại ốm lên ốm xuống, có lúc đòi tự tử, tôi hoảng quá lại phải đến vì lo cho cô ấy và cho cả cháu đến gần đây khi chúng tôi cãi nhau kịch liệt cũng chỉ vì tôi chán ngán với sự do dự của Hà, tôi bỏ về nhà mình không gặp Hà, kiên quyết tắt điện thoại. Ba ngày sau khi tôi mở điện thoại lên gọi cho Hà thì cô ấy nói đã cố gọi cho tôi nhiều lần nhưng không được và cô ấy đang ốm nằm bệnh viện, rất nhớ tôi, rất cần ngay lập tức đi đến bệnh viện thăm Hà, trước khi đi tôi có hỏi Hà có cần tôi rẽ qua nhà Hà lấy thêm đồ dùng gì không, cô ấy nói đã thay chìa khóa cửa rồi, bây giờ chỉ có Hà và chồng cô ấy có chìa khóa mới trước đây tôi có chìa khóa để vào nhà Hà. Tôi nghĩ như vậy là Hà đã quyết định rồi, tôi buồn nhưng vẫn đến bệnh viện thăm Hà vì qua điện thoại cô ấy khóc nơi Hà vẫn tình cảm với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi hỏi còn con đâu thì Hà nói chồng đã tạm thời đón con về nhà ông bà nội. Thời gian Hà nằm viện chồng thỉnh thoảng có đưa con vào thăm nhưng có lẽ vẫn còn giận nhiều nên chỉ đến một lát rồi về tôi đã gọi điện cho người bạn gái thân của Hà một người biết rõ câu chuyện của chúng tôi từ đầu, tôi nói rõ hiện nay Hà đang một mình nằm bệnh viện rất cần người chăm sóc, tôi sẵn sàng làm việc đó, nhưng hoàn cảnh này Hà đã quyết định quay lại với chồng thì có lẽ tôi không nên có mặt là tốt hơn. Nếu tôi chẳng may đụng độ chồng Hà tại đó thì việc quay về với chồng của Hà càng khó khăn hơn cho cô bạn cũng qua chăm H nhưng chỉ thỉnh thoảng vì cũng bận đi làm và chăm con. Thế là cuối cùng tôi lại đến bệnh viện chăm sóc, lén lút như một thằng ăn trộm vì không muốn chồng Hà biết. Hà vui lắm vì quen được tôi chăm lo cho rồi. Tôi chăm sóc Hà nhưng thực ra vẫn cố giữ khoảng cách vì không muốn làm khó xử cho tất cũng nói rõ với bạn thân Hà rằng tôi đến chăm sóc vì thương cô ấy và cho đến khi cô ấy khỏe hẳn sẽ không còn qua lại nhiều nữa nên mong bạn Hà nếu có thể hãy dành thêm thời gian cho Hà bớt trống vắng. Lúc Hà khỏe lại, tôi lại một lần nữa nói rõ “Nếu em chọn chồng em thì hãy quay lại vun đắp hạnh phúc của hai vợ chồng và đừng liên lạc với anh. Anh thực sự rất yêu em nhưng nếu em không dứt khoát thì anh phải ra đi”. Hà lại khóc lóc đòi tự không biết tại sao Hà lại có thể sống như vậy. Lúc đầu tôi nghĩ tại có thể chồng Hà không muốn cho Hà nuôi con nên Hà không dám ly dị. Sau này hiểu thêm về chồng cô ấy thì thấy anh ta không phải là người ác tâm như vậy. Về kinh tế, chồng Hà giàu có hơn tôi, nhưng tôi cũng có công việc tốt thu nhập ổn định và công việc của Hà cũng khá lẽ Hà quá nhu nhược, ngại thay đổi, thậm chí tham lam và ích kỷ khi chỉ biết nghĩ đến cảm xúc của bản thân mình. Bạn bè tôi đều nói Hà quá may mắn khi gặp được hai người đàn ông là tôi và chồng cô ấy vì đã cho cô ấy qua nhiều cơ hội. Nếu không yêu Hà, tôi hoàn toàn có khả năng có bạn gái trẻ đẹp và không vướng bận, nhưng tôi là người khi đã yêu là rất nghiêm túc, hết mình và có trách nhiệm. Cách sống của Hà trong thời gian qua làm tôi thật sự thất vẫn yêu và thương Hà vô cùng khi nghĩ đến cảnh cô ấy ốm đau và cô đơn một mình. Chồng Hà vẫn qua lại nhưng chưa chấp nhận đón Hà về. Nhưng nghĩ đến việc tôi lao đến chăm lo cho Hà như một thằng ngốc, làm Hà vui vẻ, rồi lại không đi đến đâu, không những làm tôi buồn thêm mà nếu chồng Hà biết thì càng khó cho cô đây, Hà đột nhiên lại gọi tôi “Em đang cần mua thuốc mà không còn đồng nào, anh chuẩn bị mang sang cho em một ít nhé. Tiền em đưa hết cho anh M chồng Hà khi còn sống chung thì họ giữ tiền chung và tiêu chung rồi nhưng gọi điện anh ấy chưa bắt máy”.Tôi từng không tiếc tiền sắm sửa cho mẹ con Hà dù rằng tôi không giàu như chồng cô ấy, và chuyện mua thuốc cho cô ấy là chuyện nhỏ, rất nhỏ. Tôi cũng biết Hà cũng chẳng túng thiếu gì đến mức không có nổi tiền mua thuốc hoặc không thể hỏi người khác ngoài tôi. Chẳng qua là cái kiểu mặc nhiên suy nghĩ là mỗi khi cô ấy có bất cứ vướng mắc gì dù to dù nhỏ tôi cũng là người giải quyết cho cô chí trong khi cô ấy đang quay lại với chồng mà không buồn nghĩ đến cảm giác của tôi, làm tôi không thể chấp nhận được nữa. Tôi quát lên trong điện thoại "Em đã quay lại với chồng, em đã đưa hết tiền bạc cho anh ấy rồi, vậy thì hãy kêu anh ta lo cho em đi”. Hà phân bua "Anh ấy vẫn còn giận em”.Tôi lạnh lùng nói "Anh chưa bao giờ tiếc tiền đưa cho em, nhất là để thuốc thang lo cho sức khỏe của em, nhưng anh đã chán cái kiểu sống của em rồi. Em lợi dụng tình thương của anh để làm cho bản thân em vui, nhưng em không có một chút trách nhiệm nào với tình cảm của anh. Anh xin lỗi anh không muốn tổn thương em, nhưng em hãy gọi cho bạn thân của em vay tạm ít tiền rồi trả lại sau”. Hà tức giận cụp máy. Tôi đau lòng vô cùng khi phải nói ra những lời cạn tàu ráo máng như vậy, nhưng đau thì đau, như vậy có lẽ tốt hơn cho tất cả chúng tội nghiệp Hà trong lúc ốm yếu lại rất cô đơn vì chồng thì còn giận không quan tâm gì, còn người tình thì bỏ đi. Song có lẽ cũng là điều cần thiết cho Hà có khoảng lặng để suy nghĩ lại cách sống của mình. Hà sống nông cạn ích kỷ và có lẽ cô ấy chẳng thực sự yêu ai mà cũng không muốn bỏ ai chỉ vì luôn cần có ai đó ở bên cạnh mà tôi đã quyết dù rất thương Hà. Các bạn hãy cho tôi những góp ý chân thành để giúp tôi thực sự bình tâm và tin vào quyết định của mình. Cảm ơn nhiều.

tôi có người tình bỏ lại